Kaiser Khan (24 tuổi) được chẩn đoán bị bệnh chàm da vào tháng 1 năm 2015, sau khi bị những mảng ngứa lan rộng khắp cơ thể. Sau khi thử một số loại thuốc điều trị bệnh chàm, cuối cùng anh cũng không thể chịu đựng được khi những cơn ngứa ngày càng trở nên đau đớn và khó chịu.
Hơn một năm sau khi bắt đầu ngứa, Khan bắt đầu ra mồ hôi liên tục, thậm chí ho ra máu. Anh đã đến bệnh viện xét nghiệm lần nữa và được chẩn đoán là bị 4B Hodgkin's Lymphoma (ung thư máu), nếu phát hiện chậm hơn một chút nữa, chắc chắn tính mạng của anh sẽ không thể nào cứu được.
Anh đã phải chịu đựng 12 đợt hóa trị liệu để ức chế sự phát triển của khối u. Mặc dù bây giờ anh không cần phải điều trị nữa vì khối u đã nhỏ hơn và không còn nguy hại, nhưng anh phải thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra cho tới năm 2021 để đảm bảo nó không bị biến chứng trở thành u ác tính.
Nhớ lại quãng thời gian sống chung với căn bệnh ung thư máu, Khan cảm thấy rùng mình sợ hãi. Khi có những triệu chứng phát ban ban đầu, anh không thể đi cùng với bạn bè và thường xuyên tự nhốt mình trong phòng, không ăn và không ngủ, sức khỏe trở nên giảm sút nghiêm trọng.
Lần đầu gặp bác sĩ để khám bệnh, họ đã nói với Khan rằng anh chỉ bị chàm đơn thuần và cho các loại kem cùng thuốc mỡ về bôi tại nhà. Thế nhưng chỉ 1 tuần sau, cơ thể anh phát đầu nổi những vết sưng nhỏ, ngứa rát. Anh tiếp tục đến khám tại một bác sĩ da liễu khác thì họ vẫn nói đây là triệu chứng của bệnh chàm.
Ngày qua ngày, sức khỏe của Khan ngày càng trở nên xấu đi, sự ngứa ngáy không ngừng gia tăng khiến da của anh bị rách toạt, chảy máu, anh gãi không ngừng gây ra những vết xướt đầy trên lưng. Ban ngày, khi trời nóng nực, mồ hôi tiết ra lại càng khiến cho da trở nên ngứa hơn bao giờ hết. Hằng đêm, anh phải thức giấc vào lúc 1 giờ sáng và cứ thế ngồi gãi trong tuyệt vọng cho đến sáng hôm sau.
Khan đã giảm sút cân rất nhiều và anh phải liên tục thay áo quần vì mồ hôi tiết ra mọi lúc.
“Khoảng tháng 6 năm 2015 tôi vẫn còn đi gặp bác sĩ và họ nói với tôi rằng đó là bệnh chàm hoặc ghẻ. Tôi đã đi đến các bác sĩ mỗi ngày và họ khá là bất bình khi họ nói chuyện với tôi. Tôi thực sự cần sự giúp đỡ cơ mà. Sự khó chịu và thất vọng cứ thế lặp đi lặp lại nhiều tháng liền.”
Đã có những thời điểm khiến Khan cảm thấy rất tuyệt vọng và muốn tự tử. “Tôi đã tìm kiếm mọi nơi để điều trị. Tôi thậm chí đã trả tiền cho một bệnh viện tư nhân và những gì tôi nhận được là thuốc trị viêm nang lông.”
Tia hy vọng cuối cùng của Khan đó là đến gặp các bác sĩ tại một trường Đại học danh tiếng. Họ đã chẩn đoán ra được nguyên nhân thật sự của những cơn ngứa mà anh đang gánh chịu hằng ngày.
“Họ nói với tôi rằng có một khối u lớn trên ngực tôi và nó rất nguy hiểm. Đó là giai đoạn 4B u lympho Hodgkin và nó đã lan đến phổi phải”, Khan nói.
Khi biết được chính xác căn bệnh của mình, Khan vừa mừng vừa lo. “Tôi rất vui vì đã tìm nguyên nhân thực sự là gì, nhưng cũng chỉ tức giận vì mất quá nhiều thời gian để tìm ra nó.” Sau khi chịu đựng hóa trị, Khan khối u của anh đã được thu hẹp lại rất nhiều.
Anh nói thêm: “Đó là tin tốt nhưng đồng thời nó có thể trở lại như bệnh bạch cầu, vì vậy tôi đã không có câu trả lời chính xác cho căn bệnh của mình. Tôi lo lắng mỗi ngày nhưng phải tiếp tục chiến đấu để giành lấy sự sống.”
“Bạn cần phải tiếp tục duy trì tinh thần lạc quan và suy nghĩ tích cực. Những gì mà bạn cần là sự tin tưởng và chiến đấu hết mình. Việc giữ một nụ cười trên khuôn mặt là một điều cực kỳ tốt. Quan trọng là đừng bảo giờ bỏ cuộc, nếu bất cứ ai không chắc chắn về những triệu chứng của mình thì hãy tiếp tục theo đuổi và cố gắng. Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình để giúp đỡ người khác và hy vọng rằng mọi người sẽ không phải trải qua những gì như tôi đã chịu đựng.”